Mười năm ở một nơi không chỉ là công việc mà còn là một mối duyên. Đối với tôi, đó là mười năm của những cung bậc cảm xúc đong đầy: niềm vui, tự hào, thử thách và cả những chiêm nghiệm. Ngày HUTECH tròn ba mươi tuổi, là dịp để nói lời chúc mừng, và cũng là thời điểm để ngoảnh nhìn lại hành trình mình đã đi qua.
Tháng tư năm 2025, HUTECH tròn ba mươi tuổi, tôi ngót nghét mười năm gắn bó với Trường.
ThS. Nguyễn Thị Xuân Dung - Giám đốc Trung tâm Truyền thông
Ba mươi năm chưa hẳn dài với lịch sử của một trường đại học, nhưng mười năm là quãng thời gian không hề ngắn với hành trình của một đời người, nhất là hành trình đi làm - tìm nơi để đến, chọn nơi ở lại, và gắn bó.
Mười năm ở một nơi không chỉ là công việc mà còn là một mối duyên. Đối với tôi, đó là mười năm của những cung bậc cảm xúc đong đầy: niềm vui, tự hào, thử thách và cả những chiêm nghiệm. Ngày HUTECH tròn ba mươi tuổi, là dịp để nói lời chúc mừng, và cũng là thời điểm để ngoảnh nhìn lại hành trình mình đã đi qua.
Khi tôi vào, trường đã trải qua gần hai thập kỷ phát triển. Ngày ấy, tôi là một người trẻ háo hức, nhiều nhiệt huyết và cũng nhiều bỡ ngỡ. Tôi đã nhanh chóng bị cuốn hút bởi năng lượng sôi nổi, trẻ trung của những sự kiện sinh viên, thấy yên bình trước những nụ cười ấm áp từ đồng nghiệp, để nhận ra rằng đây sẽ là nơi tôi và nhiều người cùng nhau vun đắp.
Tất nhiên, cũng như bất cứ hành trình nào trong đời, HUTECH không phải lúc nào cũng chỉ màu hồng. Có những thời điểm, chúng tôi đối mặt với vô vàn khó khăn. Đó là thách thức nâng cao chất lượng chuyên môn trong bối cảnh xã hội thay đổi liên tục, là áp lực cạnh tranh với các trường đại học khác, hay đôi khi là trăn trở cá nhân khi nhìn nhận lại những gì mình làm đã đủ tốt hay chưa. Nhưng, chính những thử thách luôn làm cho mỗi chúng ta mạnh mẽ hơn, học cách trưởng thành hơn từng ngày.
![[HUTECH 30 năm] Người tình ba mươi tuổi, tự hào và bao dung 30](https://file1.hutech.edu.vn/file/editor/homepage1/727629-74t09114.jpg)
Với tôi, HUTECH không chỉ là những toà nhà sừng sững hay khoảng sân lộng gió, mà là những con người. Tôi nhớ những đồng nghiệp đã cùng tôi lẳng lặng ở lại trường đến tận khuya để hoàn tất công việc, tất bật vào trường lúc tờ mờ sáng để kịp tư vấn tại trường phổ thông, và cùng nghêu ngao câu hát, bật cười khúc khích với những câu chuyện phiếm trên hành trình dài từ tỉnh này sang tỉnh khác. Tôi trân trọng những giờ phút cùng ngồi lại khi có sự cố xảy ra - dẫu sự góp sức chỉ là nhỏ bé, nhưng luôn để lại cảm xúc thật đặc biệt trong những thời khắc như thế. Và thật khó quên những người bạn đồng hành - có người đã rời đi, có người còn ở lại - tất cả đã làm nên một phần ký ức không thể thay thế.
Không được chứng kiến thời điểm HUTECH còn non trẻ, nhưng tôi may mắn được dõi theo những cái vươn mình để trở thành một trường đại học được tin cậy như bây giờ. Mười năm, chứng kiến nhiều lứa tân sinh viên bỡ ngỡ bước vào nhập học, rồi những tân khoa tự tin bước ra thế giới rộng mở ngoài kia, tôi không thể không cảm thấy tự hào.
Và tình yêu luôn cần cả lòng bao dung. Như bất kỳ mối quan hệ nào, tình cảm dành cho một ngôi trường đại học cũng cần có sự cảm thông. Sau ba mươi năm, dù rất nỗ lực nhưng chắc chắn vẫn còn những điều chưa hoàn hảo. Tôi cũng từng chạnh lòng, có khi thất vọng trước điều gì đó chưa như mong đợi. Nhưng như cách người ta yêu một người tình - khi đã yêu thì phải tin tưởng, không ngừng kỳ vọng và sẵn sàng bao dung - tôi tin rằng qua mỗi ngày những khiếm khuyết ấy sẽ được lấp đầy.
Mười năm - làm việc và học hỏi, thử thách và trải nghiệm. Nhờ đặc thù công việc, tôi tự hào được làm một nhịp cầu nhỏ để cùng các thế hệ trước và sau, cùng cộng đồng HUTECH và xã hội rộng lớn ngoài kia kết nối giá trị, niềm tin bền vững. Tôi tin rằng, những ngày tháng sắp tới cũng sẽ tiếp tục là một hành trình thú vị, và hơn thế.
ThS. Nguyễn Thị Xuân Dung
Giám đốc Trung tâm Truyền thông